BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC
Phan_47
Mắng sư phụ hắn, lão nguyên soái không phải người đầu tiên.
Nhưng mắng người còn mắng đến nhã nhặn ưu nhã như vậy, hắn tuyệt đối là người đầu tiên.
Lão nguyên soái không đợi hắn phản ứng, tiếp tục nói, “Chuyện năm xưa, các ngươi biết bao nhiêu?”
Phùng Cổ Đạo liếc nhìn Tiết Linh Bích, sau đó đem những gì lão Minh Tôn biết, tất cả đều nhất nhất nói ra.
Lão nguyên soái hỏi, “Nói như vậy, tấm bảo đồ kia hiện tại hẳn là nằm trong tay Ma giáo?”
Phùng Cổ Đạo yết hầu cứng lại, trong lòng có chút thấp thỏm, không dám nhìn sắc mặt của Tiết Linh Bích. Lúc trước suy xét vị trí tàng bảo đồ nêu lên, hắn cũng không nói tới việc tàng bảo đồ rơi xuống tay Ma giáo. Hắn nói, “Tàng bảo đồ là giả.”
Lão nguyên soái không chỉ không phản bác, trái lại gật đầu nói, “Quả thật là giả. Đáng tiếc tiên đế năm đó đã dùng tấm bảo đồ giả đó, xoay chúng ta vòng vòng.”
.
.
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
~*~
80. Mưu phản hữu lý (Bát)
Phùng Cổ Đạo: Phong hồi lộ chuyển, thù xưa tan biến.
Tiên đế?
Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đều cảm thấy mình lạc vào mê trận, cảnh sắc quen thuộc trước kia sau khi sắp xếp lại, biến hóa trở nên kỳ lạ.
Lão nguyên soái than thở, “Nếu sau đó ta và vương gia không đối chất với nhau, cũng sẽ không phát hiện chân tướng sự tình dĩ nhiên kém xa suy nghĩ trước kia của chúng ta tới vạn dặm.”
Lăng Dương vương hừ hừ cười lạnh, “Ta biết rõ tính tình của hoàng huynh nhất, không có gì đến miệng hắn mà có thể nạy ra được, muốn cái gì cũng phải có.”
Tiết Linh Bích nhịn không được hỏi, “Cha, rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì?”
Lăng Dương vương thấy lão nguyên soái tha tha kéo kéo, tức giận nói, “Lẽ nào lúc này ngươi còn cố kỵ bản mặt già của hoàng huynh nữa?”
Lão nguyên soái nói, “Ta chỉ là không biết nên nói từ đâu.”
“Để bản vương nói.” Lăng Dương vương là người hào sảng, lập tức lên tiếng, “Thời kỳ bản vương với cha ngươi hưng thịnh nhất, triều đình cũng không thái bình như thời các ngươi. Có chuyện hay không có chuyện còn có thể đi tiêu diệt Ma giáo chơi chơi. Năm đó phía Bắc và phía Tây đều có giặc ngoài quấy nhiễu biên cảnh, chiến tranh không ngừng, bản vương và cha ngươi quanh năm đều phải đóng ở biên cương. Phụ hoàng, cũng là phụ thân của bản vương và tiên đế, băng hà, bản vương ở ngoài ngàn dặm xa xôi, căn bản không kịp trở lại.”
Chuyện này đã quá lâu, Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đều không biết.
“Sau khi về tới kinh thành, phụ hoàng đã nhập hoàng lăng, mà hoàng huynh cũng đăng cơ xưng đế, lúc bản vương lưu ở kinh thành túc trực bên linh cữu, nghe được một tin đồn. Nói là lúc trước phụ hoàng lâm chung, từng để lại một thứ cho ta. Thứ đó được vẽ trên một tấm địa đồ, giao cho hoàng huynh cất giữ. Nhưng hoàng huynh từ đầu tới cuối đều không nhắc tới việc này, ta nói bóng nói gió nhiều lần cũng không có kết quả, đành phải bất đắc dĩ quay về biên quan. Không bao lâu sau, thiên hạ bắt đầu truyền lưu lời đồn bản vương muốn mưu phản.”
Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích vẻ mặt kinh ngạc. Nói như vậy, lời đồn là giả?
“Lời đồn vừa mới bắt đầu, hoàng huynh còn chịu viết thư trấn an, nói tuyệt đối không tin lời đồn như vậy gì gì đó, nhưng sau này, lời đồn càng lúc càng ầm ĩ, càng nghe càng thật. ngay cả bản vương nửa đêm mộng quay về đô cũng mơ tới ác mộng mình tay cầm trường kiếm, chạy vào Kim Loan điện, bức lui hoàng huynh, mình khoác hoàng bào.”
…
Có câu quân tử thẳng thắn vô tư.
Kẻ chột dạ thì không thể giống như Lăng Dương vương thản nhiên nói ra cảnh trong mơ của mình như vậy.
Tiết Linh Bích lúc này mới triệt để nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa.
“Từ sau lúc đó, bản vương cả ngày chờ đợi lo lắng.” Lăng Dương vương cười khổ nói, “Ngay cả người vô tâm với đại vị như bản vương cũng bị lời đồn ảnh hưởng, huống chi hoàng huynh. Quả nhiên, không lâu sau, Tiết nguyên soái đã bị hoàng huynh triệu từ phía Tây trở lại kinh thành tọa trấn.”
Lăng Dương vương nói tới chỗ này thì dừng lại, lão nguyên soái tự tự nhiên nhiên tiếp tục nội dung, “Kỳ thực, sớm nhất nói vương gia có dấu hiệu tạo phản là Sử thái sư, có điều khi đó hắn chỉ là Lại Bộ Thị Lang, mặc dù chưa tới vị trí cao, cũng là một trong những thần tử mà tiên đế sủng tín nhất. Sử quý phi gả cho hoàng đế hiện nay cũng là ý của tiên đế.”
Tiết Linh Bích nhíu mi nói, “Nói như vậy, chân chính nói Lăng Dương vương tạo phản chính là tiên đế?”
Nếu không có tiên đế cho phép và làm chỗ dựa, Sử thái sư dù ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám ở dưới tình huống không bằng chứng, ăn nói lung tung bảo vương gia một tay cầm trọng binh mật mưu tạo phản.”
Lão nguyên soái lắc đầu cười khổ, “Đáng tiếc lúc đó ta một mực ngu trung, không nhìn ra kỳ quặc trong đó.”
Phùng Cổ Đạo nhịn không được hỏi, “Vậy tàng bảo đồ là thế nào?”
“Sau khi ta quay về kinh, tiên đế kể khổ với ta, nói trong triều loạn trong giặc ngoài, khổ không nói nổi. Mà khổ nhất trong đó, không hơn được việc quốc khố trống rỗng.” Nói đến đây, lão nguyên soái không khỏi liếc nhìn Lăng Dương vương, “Vương gia dã tâm bừng bừng, nhìn trúng chính là điểm này. Cho nên vài năm gần đây mới không ngừng đòi hỏi quân nhu, phong phú túi riêng của mình. Có thể làm cho quân đội khác của triều đình không có lương thực để phát, phải giảm bớt nhân số.”
“Hừ!” Lăng Dương vương hiển nhiên không phải lần đầu nghe tiên đế nói thế, cho nên tròng trắng mắt trợn lên, tỏ vẻ lười bình luận.
Lão nguyên soái thấy Tiết Linh Bích há mồm muốn nói, xua tay ngăn lại, tiếp tục kể, “Vì vậy tiên đế đưa ra tàng bảo đồ giả, biện pháp khiến vương gia ném chuột sợ vỡ đồ.”
Lăng Dương vương rốt cuộc nhịn không được nói, “Hắn xem bản vương là đồ ngu sao? Tàng bảo hồ? Hứ. Nếu bản vương thật sự muốn tạo phản, cần chi kiêng kỵ cái gì tàng bảo đồ? Lẽ nào sợ hắn trước trận thu mua bộ hạ của bản vương sao?”
Lão nguyên soái lúng túng nói, “Ta tuy thấy việc này vô cùng khôi hài, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp tốt nhất.”
“Vậy vì sao tàng bảo đồ lại ở trong tay nguyên soái?” Phùng Cổ Đạo hỏi.
“Đại khái qua một tháng, hoàng thượng đột nhiên triệu kiến ta, nói hoàng cung không an toàn. Vương gia ba lần bốn lượt phái người tiến cung tìm tàng bảo đồ, cho nên đem tàng bảo đồ giao thác cho ta cất giữ.” Lão nguyên soái nói, “Khi đó hoàng cung quả thật từng xảy ra vài lần trộm cướp, ta không nghi ngờ về chuyện đó, đáp ứng.”
“Không nghi ngờ chuyện đó?” Tiết Linh Bích trầm giọng nói, “Chẳng lẽ trong đó có nguyên nhân khác?”
Lão nguyên soái gật đầu nói, “Không sai. Tiên đế làm ra nhiều việc như vậy, kỳ thực là vì đem tàng bảo đồ đặt trên người ta.”
Phùng Cổ Đạo đảo tròng mắt hỏi, “Chẳng lẽ, tiên đế muốn mượn đao giết người, cò trai tranh nhau ngư ông đắc lợi?”
Nhạc Lăng rốt cuộc sáp vào một câu, “Năm đó, lão nguyên soái và vương gia đều là quân công cái thế, so ra thì, lại trị (tác phong và uy tín) của tiên đế có vẻ tầm thường.”
Lão nguyên soái nói với Tiết Linh Bích, “Còn nhớ rõ bức họa ta lưu lại không?”
Tiết Linh Bích nói, “Cô đảo chi vương?”
Lão nguyên soái gật đầu nói, “Kỳ thực trước khi lời đồn vương gia tạo phản truyền khắp thiên hạ, chúng ta là tri kỷ đã lâu. Cho nên tiên đế nói hắn tạo phản, trong lòng ta căm giận khó yên, chỉ cảm thấy mình nhìn lầm người. Thẳng cho tới sau này, vương gia gửi tới một phong thư…”
Lăng Dương vương phiết khóe miệng, “Chuyện cũ xa lắc xa lơ này còn nhắc lại làm chi?”
Lão nguyên soái đạm nhiên nói, “Bức họa đó là sau khi ta đọc thư thì vẽ ra.” Khi đó trong lòng đã mơ hồ nghi ngờ về những điều tiên đế sở tác sở vi, chỉ là không có bằng chứng không thể xác định mà thôi.
Tiết Linh Bích trầm mặc.
Từ nhỏ đến lớn, y được truyền thụ đều là tư tưởng trung quân. Mặc dù y thường xuyên có phê bình kín đáo về những gì hoàng đế sở tác sở vi, nhưng đó chỉ là phê bình của thần tử đối với quân chủ, nhưng chưa từng nhảy ra khỏi hệ thống quân thần.
Mà hôm nay tất cả những gì lão nguyên soái và Lăng Dương vương nói, hoàn toàn đem tiên đế đặt trên một địa vị bình đẳng để miêu tả quan hệ giữa ba người. Tuy bọn họ không hề nói đến đương kim hoàng đế, nhưng từ khẩu khí mà nói, có thể tưởng tượng vai trò mà hắn sắm tuyệt đối cũng không quá vẻ vang.
Bức họa đó Phùng Cổ Đạo cũng đã thấy, con hổ đứng trên cô đảo một mình đối mặt với sông nước xung quanh… Nói rõ trong lòng lão nguyên soái là đồng tình với Lăng Dương vương. Hắn xuất thân Ma giáo, đối với triều đình hoàng đế đều không có lòng kính nể gì, cho nên nói chuyện trực tiếp hơn nhiều, “Nói như thế, tiên đế là muốn qua sông đoạn cầu, ngồi chờ ngư ông đắc lợi. Chuyện vào cung trộm tàng bảo đồ tự nhiên cũng là giả.”
“Không. Chuyện đó đúng là do bản vương gây nên.” Lăng Dương vương trên mặt thoáng qua tức giận.
Phùng Cổ Đạo không khỏi âm thầm hiếu kỳ.
Từ lúc bắt đầu tới bây giờ, Lăng Dương vương nhắc tới chuyện năm xưa đều là dáng vẻ khinh thường, phẫn nộ như vậy đúng là lần đầu tiên.
Lăng Dương vương cố gắng kiềm chế lửa giận nói, “Lúc đó thám tử bản vương cài trong hoàng cung nghe được hoàng huynh nói tấm tàng bảo đồ đó là thứ mà trước khi phụ hoàng lâm chung lưu cho ta, cho nên mới không từ thủ đoạn…” Hắn không khỏi áy náy nhìn lão nguyên soái.
Tiết Linh Bích hỏi, “Quân kỹ kia là ngươi phái đi phải không?” Từ lúc Phùng Cổ Đạo đem quá trình lão Minh Tôn giết phụ thân y kể lại, y liền canh cánh trong lòng việc này.
Lão nguyên soái nhẹ nhàng xuyết một ngụm trà.
Bởi động tác này hắn làm thực sự quá chậm, cho nên Phùng Cổ Đạo phải suy đoán, hắn kỳ thực là đang mượn uống trà để che giấu sự xấu hổ của mình. Nhắc tới chuyện gối chăn năm xưa, dù sao cũng là trước mặt hậu bối, huống chi trong đó còn có một người là nhi tử thân sinh của mình.
Lăng Dương vương mất tự nhiên vội ho một tiếng, “Hạ xuân dược không phải chủ ý của bản vương.”
…
Huyền án lão nguyên soái phiêu quân kỹ năm xưa rốt cuộc tra ra manh mối.
Tiết Linh Bích nhìn lão nguyên soái trong mắt có hơn vài phần hổ thẹn.
Phùng Cổ Đạo nói, “Cho nên tổng kết lại, chính là năm xưa tiên đế dùng tàng bảo đồ giả để họa thủy đông dẫn*, để Lăng Dương vương và lão nguyên soái cò trai tranh nhau?”
*(họa thủy đông dẫn, xuất từ một kế sách trong Tam Quốc, ý nói đem tai họa dẫn lên đầu người khác, không phải ý vu oan giá họa)
Lão nguyên soái gật đầu.
Lăng Dương vương hất đầu sang bên. Với hắn mà nói, bị tiên đế lừa gạt tuyệt đối không phải chuyện quang vinh gì.
“Vậy sau đó, lão nguyên soái thế nào lại… Ách, tìm được đường sống trong chỗ chết?” Phùng Cổ Đạo hiếu kỳ hỏi.
“Kỳ thực năm đó khi ta gặp phải sư phụ ngươi thì biết mình không phải đối thủ của hắn.” Lão nguyên soái chậm rãi nói, “Cho nên, ta chỉ có thể sử dụng Quy tức công giả chết.”
“Quy tức công?” Phùng Cổ Đạo giật mình nói, “Nghe nói môn công pháp này đã thất truyền trăm năm rồi.”
Lão nguyên soái mỉm cười nói, “Người chân chính biết môn công pháp này sao có thể tự mình nói ra chứ?”
Phùng Cổ Đạo sửng sốt, lập tức nghĩ có lý. Quy tức công chủ yếu là dùng để giả chết. Nếu để đối phương biết ngươi biết Quy tức công, đương nhiên sẽ bổ thêm một đao, hoặc là trực tiếp phân thây. Như vậy Quy tức công sẽ vô dụng, cần có cửu chuyển hoàn hồn đan của Thái Thượng lão quân mới cứu được.
Tiết Linh Bích hỏi, “Vậy sao cha lại tới Quảng Tây này?”
Lão nguyên soái liếc sang Lăng Dương vương.
Lăng Dương vương hiểu ý tiếp lời, “Năm đó ta sợ bọn họ không thể đắc thủ, cho nên tự mình tới đôn đốc. Ai ngờ vừa tới nơi đó, đột nhiên nghe nói hắn đã chết. Ta nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy chết quá kỳ quặc. Đường đường thiên hạ binh mã đại nguyên soái tại sao nói chết thì chết, ngay cả một chút dự đoán trước cũng không có. Cho nên liền thừa dịp đêm tối, tới quân doanh trộm thi thể hắn ra. Buồn cười bộ hạ cũ của cha ngươi sợ bị liên lụy, qua loa chuẩn bị cho hắn một ngôi mộ chôn di vật. Cho nên chuyện này vẫn giấu diếm tới nay.”
Tiết Linh Bích: “…” Cho dù cha y là giả chết, nhưng đối mặt với một kẻ ngay cả cha mình đã chết mà còn không chịu buông tha, y thực sự không còn gì để nói.
“Những chuyện sau đó các ngươi đa phần đều biết.” Lão nguyên soái thở dài nói, “Ta cùng với vương gia gấp rút trường đàm một đêm, các loại hiểu lầm trước kia đều tiêu tan thành mây khói.”
“Đã vậy, tại sao nhiều năm qua cha đều không có tin tức?” Tiết Linh Bích rốt cuộc đưa ra vấn đề lớn nhất từ lúc vào phòng tới giờ.
Phùng Cổ Đạo đối với việc này cũng canh cánh trong lòng.
Nếu không phải vì lão nguyên soái giả chết quá thật, hắn cùng với Tiết Linh Bích cũng sẽ không trải qua những khó khăn kia.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không vì lão nguyên soái giả chết, chỉ sợ hắn và Tiết Linh Bích cũng chỉ là hai người qua đường không nhận thức không liên quan trên đời này.
Tương ngộ trong đời, đúng là hậu quả của người đi trước.
.
.
Hí hí ^^
__________________________
Edit: Tiểu Lạc
Beta: Tiểu Thụy
~*~
81. Mưu phản hữu lý (Cửu)
Phùng Cổ Đạo: Phong hồi lộ chuyển, thù xưa tan biến.
“Nếu ta không giả chết, làm sao tiên đế chịu rời khỏi bàn cờ này?” Lão nguyên soái nói, “Sau khi hiểu lầm giữa ta và vương gia cởi ra, liền biết đây đó bất quá cũng là quân cờ tiên đế dùng để đối phó đối phương. Nếu như ta chết mà phục sinh, dù cho tiên đế không truy cứu nguyên nhân ta sinh sinh tử tử, cũng sẽ tiếp tục lợi dụng ta đối phó vương gia.”
Tiết Linh Bích biết hắn nói không sai. Y tuy chưa từng gặp qua tiên đế, nhưng thủ đoạn của hoàng đế hiện nay cùng với tiên đế trong miệng bọn họ cũng không có gì khác nhau. Tỷ như Sử quý phi được dùng để chèn ép hoàng hậu.
Lão nguyên soái thấy y hồi lâu không nói, biết khúc mắc nhiều năm không phải nhất thì tam khắc có thể cởi ra, lại nói, “Tuy ta không ở bên ngươi, nhưng ngày ngày chưa bao giờ không lo nghĩ về ngươi.”
Tiết Linh Bích nâng mi.
“Tông Vô Ngôn là tai mắt của ta.”
Tiết Linh Bích ngạc nhiên, “Hắn không phải tai mắt của hoàng hậu sao?”
Lão nguyên soái lại cười nói, “Nếu không có tầng thân phận tai mắt của hoàng hậu, làm sao hắn có thể thuận lợi ở lại hầu phủ được? Huống chi tầng thân phận này còn có thể thay ngươi chu toàn phía hoàng hậu, hay trong Tiết thị gia tộc. Bằng không lấy tác phong nơi chốn chỉ lo thân mình, không nhập phe với bọn hắn của ngươi, làm sao bọn hắn có thể dễ dàng tha thứ ngươi lâu như vậy?”
Nhạc Lăng xen mồm nói, “Kinh thành còn có tai mắt của vương gia chúng ta, bọn họ thời thời khắc khắc đều quan tâm động tĩnh ở hầu phủ. Hơi có gió thổi cỏ lay, sẽ thúc ngựa báo lại.”
“Tai mắt?” Ma giáo ở các nơi cũng có rất nhiều tai mắt, cho nên đối với hai chữ này rất mẫn cảm.
Nhạc Lăng hướng hắn chớp chớp mắt, “Tỷ như là… Xuân Ý phường.”
Trước mắt Phùng Cổ Đạo nhất thời hiện ra hình ảnh một thiếu nữ với nụ cười long lanh, xanh như gió xuân —— Tiếu Tiếu. Trách không được nàng trông có vẻ không như những nữ tử thanh lâu khác, thì ra là môn hạ của Lăng Dương vương.
Nhạc Lăng hỏi, “Minh Tôn còn nhớ rõ?”
Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói, “Thủ hạ của Lăng Dương vương đúng là mỹ nữ như mây.”
Nhạc Lăng nói, “Các nàng đều là tự nguyện.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Ta có nói vương gia bức lương vi xướng* không? Ngươi khẩn trương cái gì?”
*(bức lương vi xướng: ép buộc con gái nhà lành hành nghề xx)
Nhạc Lăng vừa định phản bác, chợt nghe Lăng Dương vương không nhịn được mà ngắt lời, “Được rồi. Nếu không phải vì bản mặt quả phụ nóng lòng thương con của hắn, bản vương mới lười phái người tới kinh thành đó.”
Tiết Linh Bích trầm mặc, nhưng băng sương trong mắt dần dần hòa tan.
Phùng Cổ Đạo bên cạnh nhìn thấy, nhịn không được định vươn tay dỗ dành y. Nhưng tay hắn vừa giơ lên, con mắt của lão nguyên soái liền sắc bén phóng qua. Vì vậy, bàn tay vốn định giơ lên nửa đường lại thả xuống, đặt trên trà kỷ phát ra một tiếng ‘Cạch’ khe khẽ.
Nhạc Lăng vừa mới bị hắn châm chọc, nghe tiếng lập tức nói, “Minh Tôn có chuyện cứ nói đừng ngại, hà tất mượn trà kỷ trút giận?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Ta chỉ là lo nghĩ.”
“Lo nghĩ?” Nhạc Lăng hỏi, “Chẳng lẽ Minh Tôn đang lo nghĩ về tương lai của mình với Hầu gia sao?”
Lời của hắn giống như một cây châm, đâm túi nước thủng một lỗ, lỗ không lớn, nhưng đủ để nước tìm được nơi đột phá, phun thành tia.
Ánh mắt lão nguyên soái chậm rãi đảo qua lại giữa Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo, chậm rãi nói, “Ta mệt mỏi. Có chuyện gì để ngày mai tính.”
Trong lòng Tiết Linh Bích đang là một mảnh tê loạn, lập tức đứng lên nói, “Ta tới sương phòng nghỉ ngơi.”
“Hảo.” Lão nguyên soái gật đầu, nhìn về phía Phùng Cổ Đạo, “Còn Minh Tôn?”
Phùng Cổ Đạo bất động thanh sắc cười nói, “Ta đương nhiên là…”
“Ở sát vách ta.” Tiết Linh Bích mặt không đổi sắc tiếp lời.
Đôi mắt rất giống Tiết Linh Bích trầm xuống, lão nguyên soái gật đầu nói, “Cũng tốt. Ta sớm nghe nói con có một bằng hữu nâng đỡ phối hợp lẫn nhau, đồng cam cộng khổ, thân như huynh đệ, ta rất vui mừng.”
Nhạc Lăng có chút hả hê mà sờ sờ râu mép.
Lăng Dương vương vỗ tay vịn đứng dậy nói, “Mới trò chuyện đây mà trời đã gần sáng. Chúng ta đi, để bọn họ ở chỗ này tiếp tục đoán mò.”
Nhạc Lăng tiếc hận đứng lên. Trò hay này mới vừa lên sân khấu.
Lăng Dương vương thấy hắn rề rà, nhịn không được trở tay vỗ lên vai hắn, “Còn không mau đi!”
Nhạc Lăng nhe răng méo miệng nói, “Trật khớp rồi, đi thế quái nào được?”
…
Tiết Linh Bích nhìn theo bóng lưng Lăng Dương vương cõng Nhạc Lăng rời đi, nhẹ giọng nói, “Trư Bát Giới cõng vợ.” Nói xong, tuy y không quay đầu lại, nhưng dư quang ở khóe mắt cũng mật thiết chú ý tới động tĩnh của lão nguyên soái.
Phùng Cổ Đạo dùng thanh âm nhỏ hơn phản bác, “Sao ngươi biết không phải là cõng con dâu?”
Lão nguyên soái thản nhiên nói, “Đêm đã khuya, các ngươi còn không đi ngủ?”
“Dạ. Cha.” Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo cáo lui ra ngoài, nhưng không lập tức đi sương phòng, mà là đứng trong viện, cho tới khi đèn trong phòng tắt đi.
Tấm màn đêm đen phía đông quả nhiên bị vén lên một góc, lộ ra một mạt màu xám sẫm.
Phùng Cổ Đạo thấy Tiết Linh Bích nhìn cửa sổ gian phòng của lão nguyên soái thật lâu bất động, không khỏi hỏi, “Lại thêm một bầu rượu?”
“Không. Ta sợ say, ngủ, khi tỉnh phát hiện lại là một giấc mộng.”
Phùng Cổ Đạo nghe y nói ‘Lại’, trong lòng khẽ động, “Đã như vậy…”
Tiết Linh Bích quay đầu, lòng tràn đầy chờ mong mà nhìn hắn.
Phùng Cổ Đạo ho khan nói, “Hầu gia bảo trọng, ta ngủ trước.”
“…”
Phùng Cổ Đạo xoay người đi đến sương phòng, chân vừa bước lên bậc thang, chợt nghe Tiết Linh Bích phía sau nhẹ giọng gọi, “Phùng Cổ Đạo.”
“Ân?” Tay hắn khựng lại trên cửa, vừa định xoay người, phía sau lại bị mạnh mẽ phủ lên. Tiết Linh Bích hai tay ôm gọn thắt lưng hắn, từng chút từng chút xiết chặt lại. Hơi thở ấm áp phà trên cổ, khiến người ta có một loại yếu mềm không nói nên lời.
“Hầu gia…” Phùng Cổ Đạo thả nhẹ thanh âm.
Tiết Linh Bích ôm thắt lưng hắn không buông tay, “Hm.”
Phùng Cổ Đạo thân thể như cá chạch xoay người lại, sau đó nắm lấy bờ vai y, bỗng nhiên chuyển thân, đảo ngược đặt y lên ván cửa.
“Hầu gia, nếu ta nhớ không lầm… Ngươi nhỏ hơn ta ba tuổi.” Hắn tươi cười khả cúc, thái độ nhún nhường, nhưng mạt kiên định trong mắt lóe sáng dị thường.
Con mắt Tiết Linh Bích khẽ híp lại, biếng nhác cười nói, “Cho nên?”
“Cho nên…” Mâu quang của Phùng Cổ Đạo từ chu sa chí trên mi sừng của y chậm rãi chuyển qua trên đôi môi hé mở kia, đôi mắt chậm rãi thâm trầm.
Tay Tiết Linh Bích bỗng nhiên siết lại, trực tiếp đưa môi ấn tới, dốc sức hôn hắn.
Nụ hôn này nhiệt liệt như lửa.
Y dường như muốn đem toàn bộ tình tự phập phồng đêm nay đều phải phát tiết trong nụ hôn.
Phụ thân mất mà phục…
Cừu hận đã tiêu thất…
Bầu trời nguyên bản đầy khói mờ dần dần xé tan màn đêm nhìn thấy mặt trời, tinh không vạn lí…
Phùng Cổ Đạo lúc bắt đầu còn có chút chống cự, nhưng rất nhanh đã bị nhóm lên nhiệt tình, cánh tay không tự chủ ôm lấy lưng y.
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng vang.
Lão nguyên soái tựa hồ xuống giường.
Phùng Cổ Đạo cả kinh, đầu vô thức ngoảnh đi, đẩy Tiết Linh Bích ra.
Tiết Linh Bích nhìn chỉ bạc treo dài trên khóe môi hắn, mỉm cười, nhịn không được cúi đầu tới liếm sạch.
Con mắt Phùng Cổ Đạo không ngừng liếc sang cửa sổ.
Đèn sáng.
…
Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đều tự trở về phòng.
.
Lão nguyên soái và Tiết Linh Bích thức dậy rất sớm.
Phùng Cổ Đạo thật ra định ngủ thêm một hồi, nhưng ngoài cửa đôi phụ tử kia luyện kiếm luyện quá hài hòa, khiến hắn không tiện tiếp tục nằm nướng trên giường, đành phải đứng dậy rửa mặt ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, liền thấy lão nguyên soái tại giữa không trung xoay người đến một kiếm, vô cùng nhanh, ngoan, chuẩn.
“Hảo.” Phùng Cổ Đạo vỗ tay.
Lão nguyên soái đáp xuống mặt đất, thản nhiên nói, “Quá khen. So với lệnh sư, bất quá là múa rìu qua mắt thợ.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian